Tháng 11, ký ức lại ùa về…
Tháng 11 lại về mang theo những tia nắng trong veo cùng cơn gió thu nhè nhẹ, cũng là lúc học sinh chúng ta hướng về những người thầy giáo, cô giáo – là những người đã hết lòng chăm sóc, dạy dỗ ta nên người.
Có một nghề bụi phấn dính đầy tay.
Người ta gọi đó là nghề cao quý nhất.
Có một nghề không trồng cây trên đất.
Mà nở cho đời những đóa hoa tươi.

Chẳng biết tự khi nào, và ai đã yêu quý gọi thầy cô là những người chèo đò thầm lặng, mà sao cao đẹp quá! Để cả một đời người không quản nắng mưa gió sương, đưa những chuyến đò sang sông cập bến bờ tri thức bằng tất cả nhiệt huyết và tình yêu nghề.
Lặng xuôi năm tháng êm trôi
Con đò kể chuyện một thời rất xưa
Rằng người chèo chống đón đưa
Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều.
Chiếc bảng đen, viên phấn trắng vừa là trí tuệ, vừa là chữ tâm, là đức độ của người thầy. Những bài học làm người quý giá ấy, ta luôn khắc cốt ghi tâm vì đó sẽ là hành trang theo suốt cả cuộc đời. Nhờ sự bảo ban, chăm sóc của thầy cô, chúng ta được khám phá thế giới diệu kì của tri thức nhân loại với tất cả lòng say mê. Thầy cô đã mở ra cho ta muôn vàn những điều mới lạ, bổ ích và kì thú. Bằng ngọn lửa nhiệt huyết và lòng yêu thương, thầy cô đã giảng giải bao điều hay lẽ phải, giúp chúng ta tiếp cận và lĩnh hội tri thức, khơi dậy trong ta những khát vọng khôn cùng. Mỗi ngày được học tập dưới mái trường thực sự là một ngày vui.
Chẳng phải ngẫu nhiên mà người ta gọi mái trường là “ngôi nhà thứ hai” của mỗi con người. Bởi ở đó chúng ta được tiếp nhận tri thức, được rèn luyện đạo đức, nó còn là nơi gieo mầm ước mơ, biến ước mơ thành hiện thực, cho ta cảm nhận được tình thầy trò, bạn bè khăng khít. Mái trường mến yêu, chất chứa bao kỷ niệm tươi đẹp khó quên cùng hoài bão ước mơ lúc còn ngồi trên ghế nhà trường. Dù thời gian có ngắn hay dài, dù có mang ta lớn dần rồi đi xa, dù sau này mỗi người một nơi, nơi đây hình bóng thầy cô, mái trường, bạn bè không bao giờ phai nhòa.
Hãy trân quý khoảng thời gian ta được ngồi trên ghế nhà trường, bởi đó là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của đời người. 12 năm cắp sách đến trường giờ ngẫm lại mới biết nó ngắn đến nhường nào. Nó như một cơn mưa rào thoáng đến rồi vội đi, để lại nơi ấy những chồi non mong manh, hồi hộp, phấn khởi, mừng lo lẫn lộn. Biết bao kỷ niệm vui buồn hờn giận của một thời tinh nghịch mang tên tuổi thanh xuân. Thời gian có thể xóa đi tất cả, nhưng không thể cuốn trôi cơn mưa của tuổi thanh xuân. Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào, dù cho bạn đã từng cảm lạnh vì tắm mưa, thì bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy một lần nữa…